
i 'tan' u
i "tan" u – có lẽ đây là cách duy nhất để diễn tả những gì em cảm nhận về anh.
không phải "i love u", cũng chẳng phải "i miss u", mà là "i tan u".
một cảm giác mềm mại như hoàng hôn chạm mặt biển, như ánh nắng sớm tan dần vào mây. một loại rung động không vỡ oà, không quá mãnh liệt, nhưng đủ để len lỏi vào từng kẽ hở trong lòng, thấm dần rồi chiếm trọn.
i tan u... như cách ánh mắt em lặng lẽ dõi theo anh. như những lần em cười một mình khi nhớ lại điều gì đó về anh. như những khoảnh khắc em biết trái tim mình chẳng còn là của riêng em nữa.
anh có biết không? nếu một ngày nào đó, anh thấy những tia nắng nhảy nhót trên mặt hồ, thấy sương sớm tan vào không khí, hay đơn giản là thấy một điều gì đó đang dịu dàng biến mất mà vẫn để lại dư âm… thì đó chính là em.
i tan u – theo đúng nghĩa đen.

một thoáng chạm
một chút yêu


em cũng đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần: "tại sao lại là anh nhỉ?". anh không phải người đầu tiên em gặp trong đời, cũng không phải người duy nhất mỉm cười với em giữa bao nhiêu con đường rộng lớn. nhưng anh lại là người duy nhất mà mỗi lần xuất hiện, mọi sự chú ý của em đều vô thức hướng về phía anh, là người khiến em nhớ đến cả những điều nhỏ nhặt nhất: một câu nói vu vơ, một cử chỉ trong vô thức, một khoảnh khắc tình cờ ta nhìn nhau,..
hơn cả, anh còn là người mà dù em có giả vờ không quan tâm đi nữa thì trái tim em vẫn cứ khẽ đập nhanh hơn mỗi lần có anh ở gần. bởi thế nên em không cố gắng lý giải nữa. em quyết ghi lại tất cả những khoảnh khắc này – những thoáng rung động, những thoáng vui, những thoáng dỗi hờn, và cả những thoáng ngốc nghếch mà em dành riêng cho anh. để anh biết rằng, dù thế nào đi nữa, dù con đường chúng mình có thể rẽ về hai hướng khác nhau, thì ít nhất, ở một đoạn nào đó của tuổi trẻ này, em đã yêu anh - một tình yêu khắc ghi trong lòng.

01
khi anh cười, cả bầu trời của em cũng tan chảy
em biết, không phải mỗi em mê anh mỗi khi anh cười, chỉ là... có ai thật sự nói rằng khi anh cười rộ lên thật sự bừng sáng cả không gian xung quanh chưa ạ?
ừm, là khi em trêu rằng khi em học lái xe, mọi người xung quanh tài trợ cho em đi học chứ mẹ chỉ tài trợ nụ cười thôi. anh thầy nghe xong đơ ra vài giây, em cũng không quan tâm phản ứng tiếp theo của anh lắm cho đến khi em nghe thấy anh cười. =))) em không nghĩ em đùa vô tri thế mà lại làm anh bật cười đâu ấy, cười kiểu rất bất lực.
em bất giác ngẩn ngơ đến độ nhấn ga nhanh hơn đấy. ai bảo anh cười hả?
anh có biết là từ lúc ấy em thầm than thở rằng không xong rồi, càng tự hiểu em chạy đằng trời cũng không thoát khỏi kiếp trồng cây si đó.
03
khi em giận dỗi vu vơ vì cho rằng anh mắng em vô cớ
anh thầy của em ạ, có rất nhiều khoảnh khắc tim em trùng xuống khi thấy thái độ không vui của anh.
có những khi em bối rối, không biết mình làm sai ở đâu mà giây trước anh đang cười, giây sau anh đã cáu mất rồi!?
có rất nhiều khi anh cáu rất vô cớ với em, em buồn lắm đấy nhé! rõ ràng anh vừa bảo em phải làm như nào, giây sau khi em làm đúng như những gì anh dặn, chỉ là chưa biết phải dùng lực thế nào cho đúng... thì em đã bị anh mắng rồi!?
này nhá! nói cho anh biết, em ở nhà cũng là công chúa, mọi người yêu em không hết, nếu có mắng em thì cũng phải nắm rõ một điều, mắng phải đúng, khi em sai nhiều lần ấy! mà có lúc mắng em xong, còn bị em vùng vằng giận dỗi, không thèm sửa luôn ấy chứ. còn anh thấy thái độ của em khi nghe anh mắng xem, em sẽ xin lỗi, sẽ thật ngoan tiếp thu dù em thấy em bị mắng rất oan luôn ấy!
ngoài mặt em vẫn sẽ tỏ vẻ không sao, thậm chí sẽ im lặng không nói thêm gì, không thể hiện bất cứ điều gì nhưng chỉ em mới biết, lúc đấy em muốn đấm cho anh một cái thế nào. đấm xong sẽ gào lên cho anh biết, không phải mình anh quát được em: "anh cáu cái gì, em không biết thì anh phải chỉ cho em từ từ thôi chứ. em mà biết như anh thì giờ em đã hốt sạch học viên của anh về đào tạo chứ không phải ngồi đây nghe anh mắng đâu!"
lạ lùng là anh vừa mới nhăn nhó xong, em lại thấy anh cười nói được. em đã cảm thán, cái lão này bị đa nhân cách à?
nếu chưa thuyết phục, anh nhớ hôm đi tập xe chip đi, em tự tập mà không được thầy hướng dẫn nhiều, sai không biết bao nhiêu lần mới biết cách đi nhưng chưa căn được để không bị mất điểm. đến gần cuối em mới được ngồi cùng anh, bốn bài đầu em đã làm được, cho đến bài đèn giao thông, em đã phanh lại trước đèn đỏ ở 3s cuối trong khi em có thể đi vì xe của em đã qua vạch.
lúc đấy anh cáu lên mà quát em rất to đấy! em vừa giật mình, vừa ngơ ngác, cũng tủi thân gần chết! rõ ràng em không hề biết, và em chỉ làm theo thầy dã dạy em trước đó, đến khi anh kèm thì anh mới dặn những gì em cần lưu ý mà!
hơn cả... hôm dấy em rất rất rất mệt, cũng không có khá hơn anh là mấy đâu anh biết không? em đã phải trốn viện để học cùng anh hai tiếng, à phải nói là ở chung một chỗ chứ. cả người em mệt rã rời, hai tay sưng vù vì truyền nước, mỗi lần phải đánh lái thì sẽ rất đau. chưa kể trước mắt em cũng hoa lên, để giữ an toàn cho mình, gắng gượng nhớ hết bài đã là nỗ lực lắm rồi.
khi ốm, tính cách cũng nhạy cảm, khó chiều hơn bình thường. ấy vậy mà em bỗng chẳng muốn giải thích gì với anh nữa, em cảm thấy em bị làm sao cũng là việc của em, không phải việc của anh, em cũng không thèm anh phải để ý đến em làm gì hết. em lười nói đến mức thốt ra được một câu duy nhất là "em xin lỗi thầy ạ." rồi từ giây ấy trở đi, em chỉ "vâng" mỗi khi anh nói.
anh thầy hôm ấy dù máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu nhưng sau khi nghe em nói xin lỗi thì cũng đã dịu giọng lại ngay tức khắc, cũng cảm thấy căng thẳng chỉ càng khiến cả hai khó xử. anh cũng cố gắng giải thích nhiều hơn, em cảm nhận được điều đó. em bất giác hiểu, chỉ là anh muốn em tập trung, là anh không nghĩ em sẽ sai cái lỗi ngớ ngẩn như thế. và em lại tìm lý do cho anh như những lần trước, thậm chí còn dặn lòng là "một ngày ông ý nói xa xả suốt từ sáng đến chiều, nhiều người sai những lỗi nhỏ đến phát bực, những lỗi không nên có dẫn đến bị trừ điểm oan. đôi khi không muốn nhưng vẫn phải mắng người ta mới nhớ. hơn cả, bản thân cũng tự thấy mình mất điểm ngu thì bảo sao ông ý không bực mình."
em là người quên rất nhanh, không để bụng chỉ vì những điều không đáng như vậy. khoảnh khắc ấy em tự nhủ, mắng em anh cũng mệt mà nhỉ? nên thôi được rồi, không thèm dỗi anh nữa, tha đấy. nhưng nếu sau này mình đến bên nhau, anh phải ôm em để bù cho những lúc em tủi thân đấy! có nhớ chưa?
đừng có vội chối, cái này chị Ngọc cũng đồng tình với em nhá! chị ấy còn kể với em là chị ấy cãi anh không trượt câu nào, cũng bật tanh tách khiến anh dỗi luôn cơ =))
thế nên hãy thấy em siêu ngoan đi. nếu không phải vì yêu anh, em cũng sẽ như chị ấy đấy, có khi còn bướng hơn không chừng.
02
khi cảm giác trống vắng trong lòng gọi tên là nhớ nhung
hôm trước em chơi drinking game, em bốc phải lá bài sự thật, câu hỏi trong đó là "hiện tại em đang nhớ ai nhất?"
em nhớ một người mà chưa chắc người ấy đang nhớ đến em, một người mà em không dám khẳng định rằng trong lòng người ấy có em không...
lần đầu tiên chơi thật hay thách, ở lá bài sự thật mà em lại chọn hình phạt uống 3 ly thay vì nói ra một cái tên đang ngự trị trong lòng. hội đồng quản trị nhà em càu nhàu lắm, vì chưa bao giờ có tiền lệ em phá luật với gương mặt chẳng chút đổi sắc nào. nhưng chúng nó đâu biết, nếu em phải nói thành lời, chắc em sẽ uống nhiều hơn ba ly đấy mất.
khi đấy không biết do men rượu làm má em ửng hồng, đuôi mắt cũng bất giác ẩm ướt. em còn lẩm bẩm mắng cái mi giả vô tội rằng nó dày và cộm, cọ vào mắt em khó chịu muốn chết. ai mà thèm khóc vì anh, ai thèm bận tâm đến cái nỗi nhớ đang được chôn vùi đấy?
nhưng em biết rõ nhất mà. đấu tranh thế nào cũng chẳng thay đổi được sự thật. từ đầu đến cuối, đáp án của em vẫn chỉ có một người duy nhất.
em nhớ Minh Thắng, nhớ đến cồn cào. không cần phải say mới thừa nhận rằng em nhớ anh, nỗi nhớ ấy vẫn luôn thường trực, đồng hành cùng tình yêu của em đi qua năm tháng.
một nỗi nhớ lặng lẽ, bướng bỉnh, và chưa từng đổi thay.
em... nhớ anh lắm ạ.
04
khi em ghen...
mấy chú, mấy bác xung quanh em có một điểm chung, đấy là giỏi làm phụ vui chỉ bằng một câu nói duy nhất.
nói chính xác hơn là một câu thần chú.
bất kể người phụ nữ nào có cơ hội làm việc, tiếp xúc với họ thì đều nhận được lời tán dương nhan sắc kiểu: "xinh thật đấy!"; "ăn gì mà đẹp thế?"
nhưng đàn ông mà =))) không dối lòng không phải đàn ông. lời khen nói ra dễ như trở bàn tay, chẳng qua độ uy tín nằm ở đâu thôi. em biết, những lời xã giao đấy không mất gì, sự thật thường sẽ mất lòng, nhưng với trường hợp này thì nó gần như là ngoại lệ. nên nếu nghe thấy có người nào đó khác giới khen em xinh, em đều sẽ tự nhủ: "hên xui, đỏ thì gặp người khen thật, đen thì thôi =))"
cơ mà đến khi chuyển bối cảnh sang anh thì nó hơi sai... anh biết tại sao không?
vì học viên của anh toàn các chị xinh thật ý! ảnh nào anh up lên là em thấy người nào người nấy đều xinh lung linh, visual nguời nào người nấy nét căng, tràn màn hình.
thế nên anh này, mọi người gọi anh là thầy nhưng cá nhân em thấy anh giống chủ tịch công ty giải trí hơn. ai đời đi dạy mà cứ ngỡ đi casting idol ấy!
em ghen với anh, anh đấy! vì anh được ngồi cạnh, kèm cho một dàn visual chất lượng. em ở bên này màn hình, khẽ trầm trồ: "uầy, xinh thật sự."
em đính chính một điều, em hoàn toàn không thuộc cộng đồng giới tính thứ ba nhưng em thích ngắm gái đẹp lắm! có nghiên cứu khoa học hẳn hoi nhé! theo một nghiên cứu của đại học nebraska-lincoln, phụ nữ thực sự có xu hướng quan sát và bị thu hút bởi vẻ đẹp của phụ nữ khác hơn là đàn ông【nguồn: Gervais, S. J., Vescio, T. K., & Allen, J. (2011).** "When what you see is what you get: The consequences of the objectifying gaze for women and men." Psychology of Women Quarterly.】
tức là, em thích nhìn họ vì họ đẹp thật, không phải vì em ghen với mấy chị ấy nhưng vẫn cứng miệng nói dối anh đâu. hơn cả, con gái bọn em hay truyền tai nhau một sự thật rằng: "đàn ông khen phụ nữ đẹp thì có thể họ đang khen xã giao còn phụ nữ mà khen phụ nữ đẹp thì chắc chắn họ đẹp thật."
vậy nên anh thầy của em ạ, nếu một ngày em mà gặp được hội visual chất lượng cao này thì anh cứ xác định đi, anh sẽ có một vé bay thẳng ra đảo.
và không khứ hồi!
cho nên, từ giờ anh đừng có mà chụp ai xinh ơi là xinh lên khoe nữa nhé!
à, không phải mỗi học viên nữ đâu, nam cũng thế =))) em bảo em ít ngắm nam hơn thôi chứ không có nghĩa là em không ngắm nha.
càng nhiều càng thích mà. ai mà lại ghét cái đẹp bao giờ.
anh có giỏi thì chỉ up mình anh thôi. còn không thì kệ anh, đến lượt em up =)) đồng nghiệp ở chỗ em, mấy văn phòng bên cạnh cũng đang được mắt em phê duyệt xem có vé để vào hậu cung của em không đấy. có nhiều anh đẹp trai thấy em bê rượu nặng thì đỡ giúp em một tay, các chị nữ thì tinh tế giữ thang máy.
động lực đi làm cả ngày là đây chứ đâu.
em với bạn em còn định sẵn với nhau, sau này khi bọn em giàu, bọn em sẽ bao nuôi hết tất cả những ai bọn em mê từ cái nhìn đầu tiên, mua một căn nhà thật rộng, thả hết vào cho nhan sắc tập hợp.
anh thử tưởng tượng xem, sáng sớm ra nhìn một vòng, đúng là vua chúa ngày xưa sướng cũng thua em bây giờ. vừa bổ mắt, vừa thuận theo kiểu "thu hút" mà thịnh hành ở thời bọn mình ấy. tức là sao, sáng ra ngắm cái đẹp, cả ngày dài cũng vì thế mà đáng yêu hơn biết bao.
nghĩ thôi mà cũng đã mê rồi!
anh nhỉ!
anh là sắc xanh đi qua tuổi 22 của em
em thích màu xanh dương từ bao giờ nhỉ? em cũng không nhớ nữa. ban đầu, em thích màu xanh đơn giản vì nó khiến em thấy nó hiền hoà. một màu xanh trong vắt như bầu trời đầu hạ, dịu dàng như sóng biển buổi sớm, nhưng cũng có khi mênh mang như khoảng trời sau cơn mưa. nhưng rồi có một ngày, em nhận ra sắc xanh ấy không chỉ là một màu sắc nữa. nó bắt đầu có hình dáng.
khi anh xuất hiện, thế giới trong em định nghĩa sắc xanh ấy bằng một giọng nói trầm ấm, một đôi mắt ánh lên cái nhìn thoáng qua trong ngày nắng cuối tháng 10. nó còn được khắc hoạ rõ nét hơn khi có nụ cười bất lực, có lòng bao dung của một người thầy, có sự chở che của một người anh lớn và hơn cả là nó có sự quan tâm âm thầm của một người tử tế, có trách nhiệm.
người ta nói xanh dương là màu của bình yên, của sự tĩnh lặng. và... anh có biết không? có những người gắn liền với một sắc màu đến mức không cần cố ý, chỉ cần họ xuất hiện, màu ấy cũng rực rỡ hơn vài phần. anh là sắc xanh của em – không chói chang như ánh nắng, không rực rỡ như hoàng hôn, nhưng lại khiến em muốn nhìn mãi không thôi. một màu xanh vững vàng, dịu dàng nhưng không dễ nắm bắt. lại đôi khi giống như bầu trời, như đại dương, như một điều gì đó rộng lớn đến mức em dù có chạm tay đến đâu, vẫn luôn xa hơn một chút.
nhưng không sao cả. bởi vì em thích màu xanh dương, cũng như em thích anh – không cần phải chạm vào, chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ khiến em an lòng. vậy nên, nếu sau này anh có vô tình lướt qua những sắc xanh của trời, của biển, của một điều gì đó quen thuộc… thì đừng quên em nhé!

trước khi gặp anh, em chưa từng có can đảm để ước mơ bản thân sẽ có một mái nhà
người ta thường nói, có những người cha đã làm tổn thương con gái họ trước cả khi bất kỳ người đàn ông nào khác có cơ hội bước vào cuộc đời cô ấy.
có lẽ, đây là lần đầu tiên em trực tiếp kể cho anh nghe về em, về những câu chuyện đã xảy ra trong quá khứ một cách nghiêm túc nhất. không bông đùa, không che giấu, cũng không cố gắng xem nhẹ như thể mọi thứ đã qua lâu rồi. bởi vì ngay giây phút này, khi viết những dòng này, nước mắt em vẫn rơi không ngừng.
những người lần đầu tiếp xúc với em thường nghĩ em chảnh, khó gần, ghê gớm và không phải kiểu người dễ động vào. em không biết trong mắt anh, em có đúng như vậy không, hoặc anh đã từng nghe về em những gì. em cũng không dám hỏi, vì em tự ti. từ vẻ ngoài đến cách nói chuyện của em đều không tốt chút nào.
em lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. điều ấy chưa bao giờ khiến em mặc cảm, vì em biết xung quanh mình có rất nhiều người cũng có hoàn cảnh tương tự. nhưng điều em lo sợ là sau khi anh biết hết những câu chuyện em chưa từng kể, liệu anh có còn muốn cùng em bước tiếp hay không.
anh biết không, em rất sợ hôn nhân. với em, hôn nhân không phải một giấc mơ đẹp, mà là một vết thương chưa bao giờ liền sẹo. em từng nói với anh rồi, phải không? rằng xung quanh em, gần như chẳng có cuộc hôn nhân nào trọn vẹn cả. tuổi thơ của em được nuôi lớn bởi những mảnh vỡ của người lớn, những tiếng cãi vã dội vào tim từ khi em còn quá nhỏ để hiểu chuyện. khi em lên ba, em đã có những ký ức rất rõ về việc bố em bạo hành mẹ. em nhớ những đêm ngủ không tròn giấc, những cơn giật mình chỉ vì một tiếng động mạnh, những lần sợ đến tái mặt khi nghe thấy bố mẹ lớn tiếng. (anh biết mà, chỉ một âm thanh lớn thôi cũng đủ làm em hồn vía lên mây.)
hồi bé, em cứ nghĩ nhà ai cũng như nhà mình. em tưởng rằng, bố nào cũng sẽ đánh mẹ, nếu mẹ không làm theo những gì bố muốn. nhưng khi lớn lên, khi nhìn thấy gia đình bạn bè, em mới biết hóa ra không phải vậy. em thấy họ cười nói hạnh phúc, thấy bố bạn ân cần cầm tay mẹ bạn dắt qua đường, thấy những đứa trẻ vô tư ngồi sau xe bố, chứ không phải là một người mẹ với đôi mắt đỏ hoe, không phải là một người bố giận dữ đập phá mọi thứ.
bố mẹ em đã cãi vã suốt nhiều năm, cho đến khi em 14 tuổi, bố em bắt đầu một mối quan hệ khác. người phụ nữ ấy là đồng nghiệp của bố, cũng là vợ hiện tại của ông bây giờ. mẹ em phát hiện ra, nhưng mẹ không ly hôn. bởi vì mẹ nghĩ, nếu có thêm một đứa trẻ, bố sẽ thay đổi, sẽ quay về, sẽ trở thành người chồng, người cha mà mẹ từng mong ước.
nhưng chỉ vài tuần sau, mẹ mất con. đau đớn hơn, em bé nằm ngoài dạ con. người ta nói, khi một đứa trẻ mất đi khi còn là thai nhi, tim người mẹ cũng như chết đi một lần. em không thể tưởng tượng được mẹ đã đau đớn đến mức nào. em chỉ biết, khoảnh khắc ấy, khi mẹ em nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, bố không có ở bên. ông không ở đó. chỉ có một mình mẹ, tự nhập viện, tự xuất viện, lặng lẽ chịu đựng tất cả.
mà không phải chỉ một lần. mẹ em mất con bốn lần. bốn lần liên tiếp. và tất cả những lần ấy, bố em đều không ở bên mẹ. ở đâu thì chắc anh cũng đoán được, phải không?
em nhớ có một lần, em hỏi mẹ: "mẹ ơi, sao mẹ bảo con sắp có em mà mãi em chẳng thấy em đến?" mẹ em chỉ ôm em khóc oà, nói: "em bé chê bố con không tốt, sợ con sẽ khổ giống mẹ, nên em không đến nữa, em sang nhà khác tốt hơn rồi." khi ấy, em còn quá nhỏ để hiểu, nhưng em thầm nghĩ: vậy cũng tốt. dù rất buồn khi không có ai chơi cùng, nhưng thà như thế, còn hơn để một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình này.
năm em vào đại học, mọi chuyện còn tệ hơn. bố em ngoại tình, bạo hành mẹ, nhưng vẫn ghen ngược. cứ mỗi lần mẹ em đi công tác, trở về là nhà lại có một trận cãi vã. em đã không ít lần khuyên bố mẹ dừng lại, buông tay nhau, và nếu có yêu người khác, em sẽ không phản đối, chỉ cần họ hạnh phúc. năm ấy, em cần yên tĩnh để ôn thi. em nhớ em đã thẳng thắn nói: "nếu không thể giúp con thoải mái hơn, thì ít nhất cũng đừng làm con cảm thấy tồi tệ hơn." nhưng họ vẫn tiếp tục kéo dài sự mệt mỏi ấy, đến tận tháng 10 năm 2017 mới chính thức ly hôn.
lý do à? đến tận bây giờ, nghĩ lại em vẫn không thôi ám ảnh.
đúng ngày sinh nhật của mẹ, bố em gọi video cho mẹ, bắt mẹ nhìn cảnh ông đang ngủ với bồ. hôm ấy, em ngồi ngay bên cạnh mẹ. chứng kiến tất cả. từng ánh mắt, từng lời nói, từng hành động... thế giới quan của em sụp đổ trước sự nhẫn tâm của một người mà em từng gọi là bố. tối đó bố về nhà, người nồng nặc mùi rượu, nhìn thấy đơn ly hôn mẹ để trên bàn, ông ta nổi giận, lao vào định đánh mẹ. em đã đứng chắn giữa hai người.
gần 20 năm chung sống, thứ em thuần thục nhất không phải là dọn dẹp đống đổ nát mà bố để lại, mà là kịp thời che chắn cho mẹ.mẹ thì không sao. nhưng em có vẻ không ổn lắm. em nhận liên tiếp những cái tát trời giáng vào mặt, miệng em tanh nồng vị máu, nhưng nước mắt em không rơi nổi. em không phản kháng, không nói một lời, chỉ nhìn bố bằng ánh mắt lạnh băng. em không nhớ mình đã trụ được bao lâu, chỉ nhớ khi lưng em đập vào cửa, mẹ đã vì em mà lần đầu tiên trong đời phản kháng. mẹ đập vỡ một lọ nước hoa vào đầu bố, khiến ông ta dừng lại. đêm ấy, bố em rời đi. kết thúc 18 năm hôn nhân.
năm em 19, ngày bố mẹ chính thức ly hôn sau ba lần hoà giải không thành, em chỉ ôm em cún lớn, khóc thút thít mà nói: "chị em mình không có 'nhà' nữa rồi."
em không nhớ mình đã lặp lại câu nói này bao nhiêu lần: người ta có thể yêu em, có thể ghét em, nhưng tuyệt đối không được phép thương hại em. vì em biết, em không cần sự thương hại của bất kỳ ai.
chỉ vì xuất thân từ một gia đình như thế mà suốt những năm đi học, em đã không ít lần bị người ta dị nghị, cấm cản con cháu họ giao du với em. như thể một đứa trẻ không được quyền chọn nơi mình sinh ra cũng có thể trở thành vết nhơ trong mắt họ.
thế nên em đã học cách mạnh mẽ, học cách tự bảo vệ mình, tự gồng lên để không ai nhìn thấy những vết nứt bên trong. em không có một bờ vai nào để dựa vào mỗi khi mệt mỏi, không có một cánh tay nào dang ra sẵn sàng đỡ lấy em khi em ngã. dần dần, em cũng chẳng còn tin rằng mình có thể dựa vào ai được nữa. vậy nên em hiểu, em chỉ có thể dựa vào chính mình.
nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, em cũng không tránh khỏi việc nghĩ ngợi, nhất là khi vô tình nghe phải những lời nói không hay từ người đời.
bất giác em tự hỏi: nếu sau này em kết hôn, hoặc thôi, cứ lấy mốc nhỏ hơn là có một người yêu đi... sau khi biết hết những điều này, liệu người đó có còn muốn bên em nữa không? liệu em có thể được cả gia đình anh ấy chấp nhận không? được bao dung, được thấu hiểu hay không?
em chưa bao giờ hết tự ti về hoàn cảnh của mình. nên khi gặp anh, em đã nói một câu như vô tình: "em có tiền, nhưng em đâu có hạnh phúc đâu thầy."
đó không phải một câu đùa. đó là một câu nói thật lòng. bởi vì em chưa bao giờ dám mở lòng với ai. nếu có thích ai, em cũng chỉ thích một cách âm thầm. em càng có xu hướng thu mình lại, trốn trong vùng an toàn của mình hơn là bước ra ngoài để đặt cược.
bởi vì em sợ.
em sợ lớn lên em sẽ bất hạnh giống mẹ. em sợ một ngày nào đó, em cũng phải chịu đựng những nỗi đau mà mẹ đã từng trải qua. em vốn rất tín tâm, càng tin vào luật nhân quả: "đời cha ăn mặn, đời con khát nước." vậy nên, từ sâu thẳm trong lòng, em không dám kỳ vọng sẽ có một mái nhà thuộc về mình.
em vẫn lo lắng một điều, rằng hạnh phúc của em, chưa chắc đã do chính em quyết định. rằng nếu đã là vòng tròn nhân quả, thì liệu nó có ảnh hưởng đến cả người mà em yêu hay không?
em chưa từng nói với ai những điều này, chỉ những người thân thiết nhất với em mới có thể hiểu được tất cả những gì em đã trải qua. nhưng hôm nay, em viết cho anh.
vì em muốn anh hiểu, cả cuộc đời này, em sâu thẳm trong lòng, em chỉ có một ước muốn nhỏ nhoi, đó là có một người có thể chấp nhận em, dù em là ai, dù em đến từ đâu.
nên nếu sau này anh có đọc được nó, em có thể mạn phép hỏi anh rằng,
anh có nguyện ý chấp nhận em hay không?